Thứ Năm, tháng 10 20, 2016

ĐÊM LANG THANG

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG 
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI 
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ! 
Trích khổ thơ cuối trong bài thơ CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRẦN 
Tác giả : Tiến Cảnh


ĐÊM LANG THANG

( Khoán Thủ )


XIN chiều nắng nhẹ buông lơi 
CHO Thu chầm chậm đừng rơi lá vàng 
ĐÊM nào bóng nhỏ lang thang 
CẠN dòng suy nghĩ cạn trang thơ tình 

HẾT rồi những giấc mơ xinh 
LÒNG đêm trăn trở khúc tình xa xôi 
CHO ngàn sợi nhớ trên môi 
NGÀY Xuân ấm lại tình thôi bẽ bàng 

NẮNG chiều nhuộm bến Tương Giang
TẮT miền miên viễn giữa tràng sóng xanh 
UỐN vòng ký ức mỏng manh 
CONG cong ánh nguyệt thanh thanh dáng ngà

CHÂN trần đếm bước đường xa
TRỜI Thu lành lạnh mưa qua lối gầy 
TRÊN từng phím nhạc đan tay
MÔI em lạnh bởi đêm này không Anh

CHẾT chưa mà dạ chòng chành 
HẲN còn nên chẳng cam đành dở dang 
NỤ tình vừa ấm môi ngoan 
CƯỜI âu là gượng dỗ an lòng mình 

CHÔN vùi tuổi mộng tươi xinh 
VÀO miền quên lãng khi tình vừa say
KÝ chung một cánh thư này 
ỨC lòng con chữ mà lay lắt buồn 

GÓC tình là chuỗi sầu vương 
ĐỜI Anh là những con đường em sang
QUẨN luôn tình khúc bẽ bàng 
QUANH niềm tâm sự võ vàng chiều Đông 

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG

CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ! 


Tường Vân  20/10/16

BÀI HỌA

TÌM TRONG KỶ NIỆM

XIN chiều giọt nắng chao lơi
CHO mùa thu đẹp màu phơi lá vàng
ĐÊM ngàn gió trải thênh thang
CẠN ly vàng đá miên man cõi tình

HẾT buồn trên nét mi xinh
LÒNG không thổn thức bóng hình xa xôi
CHO làn nắng ấm bờ môi
NGÀY qua tháng lại tình thôi bẽ bàng

NẮNG còn soi bến Tương giang
TẮT màu mây xám thu vàng lá xanh
UỐN làn tơ sợi mỏng manh
CONG cong nét vẽ bức tranh ngọc ngà

CHÂN mòn dõi bước đường xa
TRỜI bên em cũng phôi pha nắng gầy
TRÊN bàn tay ấm bàn tay
MÔI thơm nóng bỏng quên ngày không anh

CHẾT đêm nghiêng ngã chòng chành
HẲN là giãy phút không đành dở dang
NỤ tình đẹp bởi môi ngoan
CƯỜI lên cho ấm tình hoang đôi mình

CHÔN vùi góc kỷ niệm xinh
VÀO đêm thổn thức khúc tình thơ say
KÝ trong ngăn trái tim này
ỨC lòng bỏ lại chiều say mắt buồn

GÓC tình thơ đẹp hoài vương
ĐỜI còn chia cắt nẻo đường chưa sang
QUẨN chân một sợi bẽ bàng
QUANH co bến đợi thu vàng giữa đông

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NU CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ./.

LCT 24/10/16

Thứ Ba, tháng 10 18, 2016

TƯƠNG TƯ

TƯƠNG TƯ 


Dẩu hiểu lòng nhau cứ hẹn lần
Để giờ khắc khoải bóng chinh nhân
Tơ hồng mãi dệt còn e thẹn
Chỉ thắm hoài thêu cứ ngại ngần
Tình bẽ bàng trêu còm cõi mộng
Duyên hờ hững cợt mỏi mòn xuân
Tàn đêm lệ đẫm nhoà mi mắt
Một kiếp tương tư đã lỡ vần !


Tường Vân 18/10/16


BÀI HỌA 

NIỀM TƯ

Nguyền xưa lỗi hẹn cả bao lần
Thổn thức canh chầy một mỹ nhân
Luống cảm câu thề đâu đã nhạt
Nguồn ân lối hẹn vẫn trong ngần
Âu sầu mãi nhớ thời thơ mộng
Lãng mạn hoài mơ lúc tuổi xuân
Ngẫm thế trào dâng buồn lẻ bạn
Niềm tư khắc khoải lệ tuôn vần.

Liêu Đình Tự

ĐẦU MÔI
(Nđt)

Rằng đây chẳng những một đôi lần
Nghĩ lại tâm người vốn giả nhân
Mãi tưởng tình trong như giọt nước
Nào đâu nghĩa đục thuở mưa ngần
Câu thề vụt mất chiều mưa tiễn 
Chữ hẹn bay cùng buổi gió xuân
Để biết miền mơ đầy tội lỗi
Tình ơi bạc bẽo cứ xoay vần ./.

LCT 19/10/16

Thứ Sáu, tháng 10 07, 2016

GIÃ BIỆT

GIÃ BIỆT 


Giã biệt người đi chạnh não nùng 

Hôm nào lối hẹn vẫn về chung
Ba mùa tiễn Hạ hồn se sắt 
Mấy độ sầu Đông gió lạnh lùng
Nắng sớm mưa chiều giăng cửa sổ 
Canh tàn nguyệt tận khép vòng khung
Rồi đây những chuỗi ngày xa vắng 
Mới hiểu niềm đau chẳng tận cùng... 


Tường Vân 7/10/16



Bài họa 



NỖI NIỀM


Chạnh thuở ngày xưa não với nùng
Âu sầu quạnh quẽ mối tình chung
Hoài suy...dẫu chẳng không thành nợ
Cứ tưởng...nào đâu nỡ lạ lùng
Mộng úa vùi chôn mờ nghĩa cử
Thu vàng khỏa lấp nhạt hình khung
Thề xưa lỗi hẹn câu vàng đá
Nguyện ước đầy vơi ngẫm chẳng cùng.

Liêu Đình Tự

Thứ Năm, tháng 10 06, 2016

NGẬM NGÙI

NGẬM NGÙI 



Hay là số phận đã đùa trêu ? 

Để khổ lòng nhau dẫu ít nhiều
Trở lại thời gian nhòa mái tóc 
Quay về cát bụi trắng thềm rêu
Vàng tay thuốc đắng đêm vào hạ
Đẫm chén tình cay buổi xế chiều
Tiễn bóng trăng gầy qua cửa sổ 
Tim còn trĩu nặng một niềm yêu !



Tường Vân    5/10/16



Bài họa



TRỚ TRÊU


Nghĩ lại đời sao quả trớ trêu
Vần thơ ngắn ngủi mộng mơ nhiều
Cho hồn lãng tử trào mây lộng
Để bước phong trần chạm bãi rêu
Lại ngỡ tình mơ ngày nắng hửng
Nào đâu mộng úa tuổi xa chiều
Đêm về ngã qụy cùng hoang vắng
Gởi gắm cho người những chuyện yêu ./.

LCT 06/09/16



BẼ BÀNG

Ngẫm phận chi mà cảnh trớ trêu!
Đời sao nghiệt ngã xót xa nhiều
Lìa uyên rẽ thúy nhòa hương mộng
Phản nghĩa vong tình nhạt sắc rêu
Luống cảm hoài thương thờ thẫn dạ
Câu thề mãi nhớ ngẩn ngơ chiều
Thu vàng một thuở sầu muôn kiếp
Khắc khoải trong lòng những giọt yêu.

Liêu Đình Tự

Thứ Ba, tháng 10 04, 2016

Ru em giấc mộng đài trang Thu về nhuộm sắc cho vàng nhớ nhung RU CHIỀU

Ru em giấc mộng đài trang
Thu về nhuộm sắc cho vàng nhớ nhung

RU CHIỀU 

RU chiều nắng ấm vàng tay
EM Mùa Thu ấy còn say lá vàng 
GIẤC hồng trên cánh mi ngoan
MỘNG tình Anh trải giữa ngàn tiếng thơ

ĐÀI hoa lóng lánh trong mơ
TRANG sinh mộng ấy tình ngơ ngẩn tình 
THU vàng chưa ấm hồn trinh
VỀ đâu em hỡi riêng mình lẻ loi 

NHUỘM ngàn sợi nhớ xa xôi 
SẮC hoa ngà ngọc bờ môi đợi chờ 
CHO từng mộng ước trong mơ
VÀNG son một thuở bây giờ không Anh 

NHỚ nhiều kỷ niệm mong manh 
NHUNG thơ ngày ấy cam đành dở dang 
RU EM GIẤC MỘNG ĐÀI TRANG
THU VỀ NHUỘM SẮC CHO VÀNG NHỚ NHUNG 

Tường Vân 4/10/16


RU NGƯỜI 

RU đời một nửa bàn tay
EM là nửa chén men say khói vàng
GIẤC nồng môi chẳng nào ngoan
MỘNG chia rời rã theo ngàn tiếng thơ

ĐÀI cao treo những ước mơ
TRANG thi lữ khách chiều bơ vơ tình
THU tàn dệt mộng nguyên trinh
VỀ đâu giữa bến ân tình lẻ loi

NHUỘM màu ái ố xa xôi
SẮC không không sắc đêm trôi mãi chờ
CHO tình thắm mỗi niềm mơ
VÀNG đêm hiu hắt trăng mờ vắng anh

NHỚ rồi chỉ giọt mong manh
NHUNG hoa chẳng sắc thôi đành dỡ dang
RU EM GIẤC MỘNG ĐÀI TRANG
THU VỀ NHUỘM SẮC CHO VÀNG NHỚ NHUNG ./.

LCT 4/9/16