Chủ Nhật, tháng 4 03, 2016

GA BUỒN

GA BUỒN 

Sương buông lạnh gió lay làn tóc rối
Tôi vẫn còn chờ đợi chuyến tàu đêm
Cánh phong rơi khe khẽ đậu vai mềm
Hồn lạc lõng như người trong cõi mộng

Ngày đưa tiễn giọt mi buồn vương đọng
Hai cuộc đời chung một nỗi niềm mong
Nghe cô đơn thấm lạnh cả trang lòng
Người chống ấy, tôi một mình đơn lẻ

Sân ga cũ vẫn hoài chờ Anh nhé
Tiếng còi vang như xé cả linh hồn
Bước chân về hoang hoải cả cô thôn
Tàu khuất bóng chìm dần trong sương lạnh

Và từ đó hai cuộc đời cô quạnh
Khách diễn trình chưa mỏi gót lang thang
Thu chưa Anh sao cứ rụng lá vàng
Mà nhung nhớ khẽ khàng con tim nhỏ !

Mùa Thu 1/4/16


BIỆT LY

Một mình buồn em đứng giữa sân ga
Màu mắt ướt nhạt nhòa đôi má phấn
Về đâu em một góc trời thương hận
Tiếng còi tan mà ngấn lệ rơi hoài

Sân ga buồn sao lạ lẫm lòng ai
Tàu chuyển bánh gót hài say nhịp bước
Buổi biệt ly anh nào đâu biết được
Em mang theo vết xước tận linh hồn

Em đi về trời ngã bóng hoàng hôn
Màu nắng nhạt nỗi buồn đau ai biết
Chỉ có anh mang nỗi sầu ly biệt
Gói tình em muôn kiếp chẳng phai mờ

Em đi về mây trắng đọng hồn thơ
Chiều sương ướt lặng mờ bên mép cỏ
Khung trời quen còn mình em ở đó
Buổi chia tay vàng võ những đêm dài ./.

LCT
4/4/2016