XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH !
Trích khổ thơ cuối trong bài thơ CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRẦN
Tác giả : Tiến Cảnh
ĐÊM LANG THANG
( Khoán Thủ )
XIN chiều nắng nhẹ buông lơi
CHO Thu chầm chậm đừng rơi lá vàng
ĐÊM nào bóng nhỏ lang thang
CẠN dòng suy nghĩ cạn trang thơ tình
HẾT rồi những giấc mơ xinh
LÒNG đêm trăn trở khúc tình xa xôi
CHO ngàn sợi nhớ trên môi
NGÀY Xuân ấm lại tình thôi bẽ bàng
NẮNG chiều nhuộm bến Tương Giang
TẮT miền miên viễn giữa tràng sóng xanh
UỐN vòng ký ức mỏng manh
CONG cong ánh nguyệt thanh thanh dáng ngà
CHÂN trần đếm bước đường xa
TRỜI Thu lành lạnh mưa qua lối gầy
TRÊN từng phím nhạc đan tay
MÔI em lạnh bởi đêm này không Anh
CHẾT chưa mà dạ chòng chành
HẲN còn nên chẳng cam đành dở dang
NỤ tình vừa ấm môi ngoan
CƯỜI âu là gượng dỗ an lòng mình
CHÔN vùi tuổi mộng tươi xinh
VÀO miền quên lãng khi tình vừa say
KÝ chung một cánh thư này
ỨC lòng con chữ mà lay lắt buồn
GÓC tình là chuỗi sầu vương
ĐỜI Anh là những con đường em sang
QUẨN luôn tình khúc bẽ bàng
QUANH niềm tâm sự võ vàng chiều Đông
XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH !
Tường Vân 20/10/16
BÀI HỌA
TÌM TRONG KỶ NIỆM
XIN chiều giọt nắng chao lơi
CHO mùa thu đẹp màu phơi lá vàng
ĐÊM ngàn gió trải thênh thang
CẠN ly vàng đá miên man cõi tình
HẾT buồn trên nét mi xinh
LÒNG không thổn thức bóng hình xa xôi
CHO làn nắng ấm bờ môi
NGÀY qua tháng lại tình thôi bẽ bàng
NẮNG còn soi bến Tương giang
TẮT màu mây xám thu vàng lá xanh
UỐN làn tơ sợi mỏng manh
CONG cong nét vẽ bức tranh ngọc ngà
CHÂN mòn dõi bước đường xa
TRỜI bên em cũng phôi pha nắng gầy
TRÊN bàn tay ấm bàn tay
MÔI thơm nóng bỏng quên ngày không anh
CHẾT đêm nghiêng ngã chòng chành
HẲN là giãy phút không đành dở dang
NỤ tình đẹp bởi môi ngoan
CƯỜI lên cho ấm tình hoang đôi mình
CHÔN vùi góc kỷ niệm xinh
VÀO đêm thổn thức khúc tình thơ say
KÝ trong ngăn trái tim này
ỨC lòng bỏ lại chiều say mắt buồn
GÓC tình thơ đẹp hoài vương
ĐỜI còn chia cắt nẻo đường chưa sang
QUẨN chân một sợi bẽ bàng
QUANH co bến đợi thu vàng giữa đông
XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NU CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ./.
LCT 24/10/16