Thứ Năm, tháng 12 15, 2016

VÀO XUÂN

VÀO XUÂN
KTCT - Cô nhạn 


T răng vàng một ánh giữa thềm không 

I n mảnh hồn thơ gợn sóng lòng
Ê m ả mây trời đêm gió lộng 
N gỡ ngàng cánh nhạn buổi đông phong 
C ung đàn da diết trong sương lạnh 
Ả bướm ngây ngô giữa khóm hồng
N gõ nhỏ hoa quỳnh e ấp nụ
H ay rằng chốn ấy đã vào xuân !

Tường Vân 16/12/16


THƠ HỌA 



TÂM TÌNH ĐÊM



Đêm về bến cũ có buồn không

Một bóng đèn khuya lạnh xót lòng
Cách biệt bao mùa tình mộng quạnh
Chia xa mấy bận dạ cô phong
Sông làng lắm nỗi hờn mây xám
Lối xóm muôn lần tủi lệ hồng
Lặng ngóng vu vơ bờ ảo mộng
Phương trời lặng lẽ nhớ ngày xuân


GM.Nguyễn Đình Diệm 15.12.2016



HẠNH PHÚC MƠ HỒ



Tiễn ánh trăng vàng hỏi tiếc không

Im hơi lặng tiếng buốt trang lòng
Em giờ nửa gánh tình vô cảm
Nó vẫn riêng đời nghĩa trống không
Cát bụi còn vương đầu mái tóc
À ơ mãi đọng phía môi hồng
Năm chờ tháng đợi màu hoa úa
Hạnh phúc mơ hồ tựa gió đông ./.


Bụi Thời Gian 


LCT 16/12/16


Lời cuối cho em


Hỏi mãi em rằng có chịu không
Nàng sao chẳng nói giữ trong lòng
Làm tim mỏi đợi ngày sương mỏng
Để mộng đau chờ buổi lạnh phong
Kỷ niệm hôm đầu luôn ngỡ thắm
Niềm yêu dạo ấy cứ cho hồng
Rồi khi cảm nhận tình vô vọng
Sự thật phơi bày quá tuổi xuân..!!

Nguyễn Lâm 30/12/2016

Thứ Bảy, tháng 12 03, 2016

KHÚC TÌNH NỒNG



KHÚC TÌNH NỒNG


Hứa nghe anh...cả một đời
Câu nguyện ước trao lời thương mến
Để thuyền yêu về cùng một bến
Khúc tình nồng gửi đến người xa

Hát đi anh...bản tình ca
Từng điệu cảm chan hòa ánh mắt
Như vườn xuân nở hoa thơm ngát
Bướm trao tình dào dạt yêu thương

Dệt nha anh...mộng bình thường
Vòng tay ấm đêm trường ru ngủ
Một trời yêu bao nhiêu là đủ
Trái tim này thầm nhủ trao anh

Mộng ban đầu...hãy còn xanh
Lời yêu dấu đan nhành bén rễ
Anh cho em cả trời hoa lệ
Một vòng tay nguyệt quế thơm nồng

Gửi về anh...trọn tim hồng...!


Tường Vân 3/12/16

Thứ Hai, tháng 11 21, 2016

ANH & EM

ANH & EM 


Em mơ mộng ước được vuông tròn

Anh hỡi nơi nào có biết hôn
Anh kiếp phong trần chưa thấm mỏi
Em đời cát bụi đã hao mòn
Em con thuyền nhỏ cùng sông nước 
Anh cánh chim bằng của núi non 
Anh mãi phương trời thân viễn xứ 
Em thương kỉ niệm dẫu không còn ! 


Tường Vân 21/11/16


BÀI HỌA

PHẬN HAI MÌNH

Anh đi bỏ lại mộng không tròn
Em bóng chiều rơi tím nụ hôn
Em lặng đêm tàn mơ ngóng mỏi
Anh qua tháng lụn mộng mong mòn
Em phai lệ ứa sầu trăm mối
Em úa châu rơi khổ vạn non
Anh mãi chân trời mê lạc cảnh
Em vương dĩ vãng nợ duyên còn!

GM.Nguyễn Đình Diệm.26.11.2016

Thứ Sáu, tháng 11 18, 2016

TIẾNG CHIỀU

TIẾNG CHIỀU 
Họa


Vẳng tiếng chiều rơi vỡ phím đàn

Nghe hồn nức nở lệ hờn chan
Thương từng sáng hạ sương mù đặc 
Nhớ những ngày đông gió lạnh tràn
Xóm vắng bơ phờ mưa lắng đọng
Đêm dài khắc khoải giọt sầu tan
Buồn kia chẳng biết bao giờ rụng
Hoặc sẽ òa theo đợt sóng ngàn !


Tường Vân 18/11/16



KHÚC TÌNH ĐÔNG 

Xướng 


Chìm trong tiếng nhạc lẫn cung đàn

Vỡ mảnh ân tình lệ chứa chan
Bãi vắng trăng rời sương phủ đọng
Vườn khuya mộng trở bóng cây tràn
Canh trường vẫn đó màu mây nhạt
Ngõ cụt đâu rồi mảng khói tan
Cạn những đêm dài bên gối mỏi
Ngồi trông gió lộng đuổi mưa ngàn ./.


Bụi Thời Gian 


LCT
18/11/2016



TIẾNG ĐÊM


Sầu đêm vụn vỡ tiếng ai đàn
Bếp lửa đông vùi lệ mãi chan
Tiếc những dòng thơ giờ đổi nhịp
Buồn bao kỷ niệm sớm vơi tràn
Thôi về khép lại tình đau khổ
Sẽ phải chôn vùi mộng nát tan
Có kẻ từ đây lòng mãn nguyện
Ngồi say nắng quyện giữa mây ngàn ./.

LCT 18/11/16

Thứ Năm, tháng 11 10, 2016

BÓNG CHIỀU


  • BÓNG CHIỀU 



Vạt nắng tàn rơi cuối đỉnh đèo

Trên đồi vi vút tiếng thông reo
Lang thang dưới núi chiều sương lạnh 
Lấp xấp triền đê buổi chợ nghèo 
Xóm vắng thu về mây bảng lảng 
Đêm buồn gió đến cảnh cheo leo
Rừng thưa lá khép dường say ngủ 
Có kẻ nhìn trăng tủi phận bèo ! 


Tường Vân 10/11/16



BÀI họa



ĐƯỜNG CHIỀU



Chiều buông giọt nắng rớt chân đèo

Bóng ngã đêm về tiếng gió reo
Bảng lảng tầng không màu ảm đạm
Lững lờ mặt nước cảnh eo nghèo
Trời đông heo hút niềm cô tịch
Xóm trọ tiêu điều ngọn lắc leo
Ngõ vắng thâu mình trong quạnh quẽ
Ngồi trông tủi phận kiếp thân bèo.


Liêu Đình Tự




THÂN PHẬN



Ngày đêm cọc cạch chiếc xe đèo

Gối mỏi lưng còng miệng khó reo
Biết phận không hề than cực khổ
Nhìn thân chả trách số ta nghèo
Đêm nằm bụng đói không yên giấc
Tối ngủ em đòi chẳng dám leo
Lỡ kiếp trời trao đành phải chịu
Thì thôi chấp nhận cảnh rêu bèo ./.

LCT 11/11/16


THĂM QUÊ


Vi vu dốc lượn uốn quanh đèo
Nhạc nước bổng trầm tiếng suối reo
Lãng đãng tầng mây ngời đỉnh vắng
Đềm êm khóm trúc mượt thôn nghèo
Đưa lòng rạo rực đường xưa bước
Đón dạ bâng khuâng lối cũ leo
Mộng tưởng chan hòa bao kỷ niệm
Tình quê sưởi ấm phận trôi bèo !

Lý Đức Quỳnh

Thứ Năm, tháng 11 03, 2016

THOÁNG VU VƠ

THOÁNG VU VƠ 
(Trường thiên)


Thương dáng em buồn mãi vẩn vơ 

Thềm sương tóc xõa rối bơ phờ 
Trăng nghiêng đáy nước soi hình liễu 
Bóng ngã bên rèm gợn ánh tơ
Gió thoảng đưa về bao điệu nhớ 
Đàn ngân vọng lại mấy cung chờ
Bờ môi hẳn nhạt niềm say đắm
Ánh mắt chưa tròn nỗi ước mơ 
Cứ ngỡ duyên kia vừa đượm sắc 
Nào hay mộng đó vội phai mờ 
Vì chưng hạnh phúc không là nhạc
Bởi lẽ ân tình chẳng tựa thơ
Đã hết men yêu thời vụn dại 
Còn chăng dấu ái tuổi ngây khờ
Chiều nay cúi nhặt cành hoa tím
Chỉ có riêng mình tiếc ngẩn ngơ 


Tường Vân 3/11/16



BÀI HỌA 




NHƯ LÀ CƠN GIÓ

(Nđt)

Thôi thì nhắm lại để mà vơ
Có nghĩa gì đâu họ phỉnh phờ
Hẹn mãi bao mùa se chỉ thắm
Mong hoài mấy thuở dệt đường tơ
Tình xuân lỗi chọn đành thôi nhớ
Ước vọng lầm trao cũng khỏi chờ
Năước đã xa bờ đêm mộng trở
Trăng rời bỏ bến lịm hồn mơ
Màu mây nhạt sắc hoàng hôn đỏ
Mặt biển vàng phai bãi nắng mờ
Vắng những đêm vùi say bản nhạc
Xa từng dạo đắm ngẩn lời thơ
Giờ đây chạnh nỗi buồn thơ ấu
Vẫn đó niềm riêng tuổi dại khờ
Cứ mỏi mòn trông điều huyễn hoặc
Đêm ngồi nhớ lại nghĩ mình ngơ ./.

LCT 04/11/16



TÌNH NGƠ 

Ndt

Canh dài thổn thức nghĩ càn vơ
Gió thổi ngoài hiên não mệt phờ
Gác lạnh trông người in khoảnh liễu
Đêm buồn nhớ kẻ dệt đường tơ
Thề xưa vẫn ấy sao đành phụ
Hẹn cũ còn đây cứ phải chờ
Dẫu biết hoài xa lòng cách trở
Nhưng rằng mãi đợi bóng sầu mơ
Ngày đông phủ tuyết hờn trăng bạc
Tháng hạ vờn mây tủi quãng mờ 
Để nghĩa chan đầy trong điệu phú
Cho hồn lộng khắp giữa vần thơ
Lời thương chẳng đượm hôm tàn nhỡ
Nỗi xót nào vơi buổi vụng khờ 
Ngậm đắng chia lìa ra mỗi nẻo
Buông rèm khép mộng bởi tình ngơ .

28 - 09 - 2016

Thế Thôi

Thứ Năm, tháng 10 20, 2016

ĐÊM LANG THANG

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG 
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI 
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ! 
Trích khổ thơ cuối trong bài thơ CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRẦN 
Tác giả : Tiến Cảnh


ĐÊM LANG THANG

( Khoán Thủ )


XIN chiều nắng nhẹ buông lơi 
CHO Thu chầm chậm đừng rơi lá vàng 
ĐÊM nào bóng nhỏ lang thang 
CẠN dòng suy nghĩ cạn trang thơ tình 

HẾT rồi những giấc mơ xinh 
LÒNG đêm trăn trở khúc tình xa xôi 
CHO ngàn sợi nhớ trên môi 
NGÀY Xuân ấm lại tình thôi bẽ bàng 

NẮNG chiều nhuộm bến Tương Giang
TẮT miền miên viễn giữa tràng sóng xanh 
UỐN vòng ký ức mỏng manh 
CONG cong ánh nguyệt thanh thanh dáng ngà

CHÂN trần đếm bước đường xa
TRỜI Thu lành lạnh mưa qua lối gầy 
TRÊN từng phím nhạc đan tay
MÔI em lạnh bởi đêm này không Anh

CHẾT chưa mà dạ chòng chành 
HẲN còn nên chẳng cam đành dở dang 
NỤ tình vừa ấm môi ngoan 
CƯỜI âu là gượng dỗ an lòng mình 

CHÔN vùi tuổi mộng tươi xinh 
VÀO miền quên lãng khi tình vừa say
KÝ chung một cánh thư này 
ỨC lòng con chữ mà lay lắt buồn 

GÓC tình là chuỗi sầu vương 
ĐỜI Anh là những con đường em sang
QUẨN luôn tình khúc bẽ bàng 
QUANH niềm tâm sự võ vàng chiều Đông 

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG

CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NỤ CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ! 


Tường Vân  20/10/16

BÀI HỌA

TÌM TRONG KỶ NIỆM

XIN chiều giọt nắng chao lơi
CHO mùa thu đẹp màu phơi lá vàng
ĐÊM ngàn gió trải thênh thang
CẠN ly vàng đá miên man cõi tình

HẾT buồn trên nét mi xinh
LÒNG không thổn thức bóng hình xa xôi
CHO làn nắng ấm bờ môi
NGÀY qua tháng lại tình thôi bẽ bàng

NẮNG còn soi bến Tương giang
TẮT màu mây xám thu vàng lá xanh
UỐN làn tơ sợi mỏng manh
CONG cong nét vẽ bức tranh ngọc ngà

CHÂN mòn dõi bước đường xa
TRỜI bên em cũng phôi pha nắng gầy
TRÊN bàn tay ấm bàn tay
MÔI thơm nóng bỏng quên ngày không anh

CHẾT đêm nghiêng ngã chòng chành
HẲN là giãy phút không đành dở dang
NỤ tình đẹp bởi môi ngoan
CƯỜI lên cho ấm tình hoang đôi mình

CHÔN vùi góc kỷ niệm xinh
VÀO đêm thổn thức khúc tình thơ say
KÝ trong ngăn trái tim này
ỨC lòng bỏ lại chiều say mắt buồn

GÓC tình thơ đẹp hoài vương
ĐỜI còn chia cắt nẻo đường chưa sang
QUẨN chân một sợi bẽ bàng
QUANH co bến đợi thu vàng giữa đông

XIN CHO ĐÊM CẠN HẾT LÒNG
CHO NGÀY NẮNG TẮT UỐN CONG CHÂN TRỜI
TRÊN MÔI CHẾT HẲN NU CƯỜI
CHÔN VÀO KÝ ỨC GÓC ĐỜI QUẨN QUANH ./.

LCT 24/10/16

Thứ Ba, tháng 10 18, 2016

TƯƠNG TƯ

TƯƠNG TƯ 


Dẩu hiểu lòng nhau cứ hẹn lần
Để giờ khắc khoải bóng chinh nhân
Tơ hồng mãi dệt còn e thẹn
Chỉ thắm hoài thêu cứ ngại ngần
Tình bẽ bàng trêu còm cõi mộng
Duyên hờ hững cợt mỏi mòn xuân
Tàn đêm lệ đẫm nhoà mi mắt
Một kiếp tương tư đã lỡ vần !


Tường Vân 18/10/16


BÀI HỌA 

NIỀM TƯ

Nguyền xưa lỗi hẹn cả bao lần
Thổn thức canh chầy một mỹ nhân
Luống cảm câu thề đâu đã nhạt
Nguồn ân lối hẹn vẫn trong ngần
Âu sầu mãi nhớ thời thơ mộng
Lãng mạn hoài mơ lúc tuổi xuân
Ngẫm thế trào dâng buồn lẻ bạn
Niềm tư khắc khoải lệ tuôn vần.

Liêu Đình Tự

ĐẦU MÔI
(Nđt)

Rằng đây chẳng những một đôi lần
Nghĩ lại tâm người vốn giả nhân
Mãi tưởng tình trong như giọt nước
Nào đâu nghĩa đục thuở mưa ngần
Câu thề vụt mất chiều mưa tiễn 
Chữ hẹn bay cùng buổi gió xuân
Để biết miền mơ đầy tội lỗi
Tình ơi bạc bẽo cứ xoay vần ./.

LCT 19/10/16

Thứ Sáu, tháng 10 07, 2016

GIÃ BIỆT

GIÃ BIỆT 


Giã biệt người đi chạnh não nùng 

Hôm nào lối hẹn vẫn về chung
Ba mùa tiễn Hạ hồn se sắt 
Mấy độ sầu Đông gió lạnh lùng
Nắng sớm mưa chiều giăng cửa sổ 
Canh tàn nguyệt tận khép vòng khung
Rồi đây những chuỗi ngày xa vắng 
Mới hiểu niềm đau chẳng tận cùng... 


Tường Vân 7/10/16



Bài họa 



NỖI NIỀM


Chạnh thuở ngày xưa não với nùng
Âu sầu quạnh quẽ mối tình chung
Hoài suy...dẫu chẳng không thành nợ
Cứ tưởng...nào đâu nỡ lạ lùng
Mộng úa vùi chôn mờ nghĩa cử
Thu vàng khỏa lấp nhạt hình khung
Thề xưa lỗi hẹn câu vàng đá
Nguyện ước đầy vơi ngẫm chẳng cùng.

Liêu Đình Tự

Thứ Năm, tháng 10 06, 2016

NGẬM NGÙI

NGẬM NGÙI 



Hay là số phận đã đùa trêu ? 

Để khổ lòng nhau dẫu ít nhiều
Trở lại thời gian nhòa mái tóc 
Quay về cát bụi trắng thềm rêu
Vàng tay thuốc đắng đêm vào hạ
Đẫm chén tình cay buổi xế chiều
Tiễn bóng trăng gầy qua cửa sổ 
Tim còn trĩu nặng một niềm yêu !



Tường Vân    5/10/16



Bài họa



TRỚ TRÊU


Nghĩ lại đời sao quả trớ trêu
Vần thơ ngắn ngủi mộng mơ nhiều
Cho hồn lãng tử trào mây lộng
Để bước phong trần chạm bãi rêu
Lại ngỡ tình mơ ngày nắng hửng
Nào đâu mộng úa tuổi xa chiều
Đêm về ngã qụy cùng hoang vắng
Gởi gắm cho người những chuyện yêu ./.

LCT 06/09/16



BẼ BÀNG

Ngẫm phận chi mà cảnh trớ trêu!
Đời sao nghiệt ngã xót xa nhiều
Lìa uyên rẽ thúy nhòa hương mộng
Phản nghĩa vong tình nhạt sắc rêu
Luống cảm hoài thương thờ thẫn dạ
Câu thề mãi nhớ ngẩn ngơ chiều
Thu vàng một thuở sầu muôn kiếp
Khắc khoải trong lòng những giọt yêu.

Liêu Đình Tự

Thứ Ba, tháng 10 04, 2016

Ru em giấc mộng đài trang Thu về nhuộm sắc cho vàng nhớ nhung RU CHIỀU

Ru em giấc mộng đài trang
Thu về nhuộm sắc cho vàng nhớ nhung

RU CHIỀU 

RU chiều nắng ấm vàng tay
EM Mùa Thu ấy còn say lá vàng 
GIẤC hồng trên cánh mi ngoan
MỘNG tình Anh trải giữa ngàn tiếng thơ

ĐÀI hoa lóng lánh trong mơ
TRANG sinh mộng ấy tình ngơ ngẩn tình 
THU vàng chưa ấm hồn trinh
VỀ đâu em hỡi riêng mình lẻ loi 

NHUỘM ngàn sợi nhớ xa xôi 
SẮC hoa ngà ngọc bờ môi đợi chờ 
CHO từng mộng ước trong mơ
VÀNG son một thuở bây giờ không Anh 

NHỚ nhiều kỷ niệm mong manh 
NHUNG thơ ngày ấy cam đành dở dang 
RU EM GIẤC MỘNG ĐÀI TRANG
THU VỀ NHUỘM SẮC CHO VÀNG NHỚ NHUNG 

Tường Vân 4/10/16


RU NGƯỜI 

RU đời một nửa bàn tay
EM là nửa chén men say khói vàng
GIẤC nồng môi chẳng nào ngoan
MỘNG chia rời rã theo ngàn tiếng thơ

ĐÀI cao treo những ước mơ
TRANG thi lữ khách chiều bơ vơ tình
THU tàn dệt mộng nguyên trinh
VỀ đâu giữa bến ân tình lẻ loi

NHUỘM màu ái ố xa xôi
SẮC không không sắc đêm trôi mãi chờ
CHO tình thắm mỗi niềm mơ
VÀNG đêm hiu hắt trăng mờ vắng anh

NHỚ rồi chỉ giọt mong manh
NHUNG hoa chẳng sắc thôi đành dỡ dang
RU EM GIẤC MỘNG ĐÀI TRANG
THU VỀ NHUỘM SẮC CHO VÀNG NHỚ NHUNG ./.

LCT 4/9/16

Chủ Nhật, tháng 9 11, 2016

KHÚC TỰ TÌNH

KHÚC TỰ TÌNH  

Rằng em chỉ đợi khách anh tài
Xướng họa thi đàn chẳng kém ai
Thả bút văn chương vừa thú vị 
Dùng câu ý tứ lắm khôi hài 
Khi chiều tuyết điểm pha màu tóc 
Hoặc buổi sương tràn lạnh ngấn vai
Một kiếp phong trần quen cát bụi 
Dừng chân lãng tử ước đêm dài !

Tường Vân 10/9/16


BÀI HỌA 


TỰ TÌNH KHÚC

Anh biết rằng anh kẻ bất tài
Bút mòn lận đận giữa trần ai
Nào mơ xuân thắm bừng hoa cỏ
Chẳng mộng vườn yêu sánh gót hài
Ghép chữ thơ ca tìm chỗ tựa
Đan tình bóng dáng thế bờ vai
Tường vân đón gió đời êm ả
Vậy nhé ơi em,ước vọng dài…

Lý Đức Quỳnh 

Thứ Tư, tháng 5 18, 2016

TÌNH LỠ

TÌNH LỠ
Tung hoành trục khoán - 2 GCĐ
ĐÊM QUA TRĂNG VƯỚNG TRÊN CÀNH TRÚC 
CÔ LÁNG GIỀNG BÊN CHẾT THẬT RỒI (HMT)

ĐÊM tiễn người đi chẳng khứ hồi
QUA ngàn hải lý bóng thuyền trôi
TRĂNG neo ngọn sóng - xô cồn cát 
VƯỚNG cánh phong - lan rụng dưới đồi
TRÊN phím tơ - đồng đau khắc khoải
CÀNH sầu lắt lẻo - giữa bờ môi
TRÚC buồn rũ rượi trong sương lạnh
CÔ LÁNG GIỀNG BÊN CHẾT THẬT RỒI

Mùa Thu 6/5/16 

  1. ẢO ẢNH

    ĐÊM lặng người nghe trống một hồi
    QUA làn ảo ảnh chập chờn trôi
    TRĂNG leo đỉnh núi ...hồn mây đảo
    VƯỚNG bóng chim ...chao gió lượn đồi
    TRÊN đám hoa ...tàn hương nhụy vữa
    CÀNH hồng héo úa ... giữa làn môi
    TRÚC xinh cũng lắng niềm suy tưởng
    CÔ LÁNG GIỀNG BÊN CHẾT THẬT RỒI .
    /.
    LCT
    15/5/2016
  2. TIỄN NGƯỜI
    ĐÊM đưa tiễn bậu chẳng lai hồi
    QUA dặm sông dài bóng nước trôi
    TRĂNG tỏa lung linh bờ cát mộng
    VƯỚNG thuyền lóng lánh nẻo sương đồi
    TRÊN dòng cách biệt sầu hoen lệ
    CÀNH nhớ xa xôi đợi đắng môi
    TRÚC lắng hồn đau đêm giá lạnh
    CÔ LÁNG GIỀNG BÊN CHẾT THẬT RỒI
    GM.Nguyễn Đình Diệm

Chủ Nhật, tháng 4 03, 2016

GA BUỒN

GA BUỒN 

Sương buông lạnh gió lay làn tóc rối
Tôi vẫn còn chờ đợi chuyến tàu đêm
Cánh phong rơi khe khẽ đậu vai mềm
Hồn lạc lõng như người trong cõi mộng

Ngày đưa tiễn giọt mi buồn vương đọng
Hai cuộc đời chung một nỗi niềm mong
Nghe cô đơn thấm lạnh cả trang lòng
Người chống ấy, tôi một mình đơn lẻ

Sân ga cũ vẫn hoài chờ Anh nhé
Tiếng còi vang như xé cả linh hồn
Bước chân về hoang hoải cả cô thôn
Tàu khuất bóng chìm dần trong sương lạnh

Và từ đó hai cuộc đời cô quạnh
Khách diễn trình chưa mỏi gót lang thang
Thu chưa Anh sao cứ rụng lá vàng
Mà nhung nhớ khẽ khàng con tim nhỏ !

Mùa Thu 1/4/16


BIỆT LY

Một mình buồn em đứng giữa sân ga
Màu mắt ướt nhạt nhòa đôi má phấn
Về đâu em một góc trời thương hận
Tiếng còi tan mà ngấn lệ rơi hoài

Sân ga buồn sao lạ lẫm lòng ai
Tàu chuyển bánh gót hài say nhịp bước
Buổi biệt ly anh nào đâu biết được
Em mang theo vết xước tận linh hồn

Em đi về trời ngã bóng hoàng hôn
Màu nắng nhạt nỗi buồn đau ai biết
Chỉ có anh mang nỗi sầu ly biệt
Gói tình em muôn kiếp chẳng phai mờ

Em đi về mây trắng đọng hồn thơ
Chiều sương ướt lặng mờ bên mép cỏ
Khung trời quen còn mình em ở đó
Buổi chia tay vàng võ những đêm dài ./.

LCT
4/4/2016