Thứ Bảy, tháng 4 02, 2022

BẾN SÔNG BUỒN


BẾN SÔNG BUỒN 

Đếm mỗi mùa đi chạnh nhớ chàng 
Sông buồn đã lạnh bóng chiều sang
Thuyền neo bến đợi sầu hiu hắt 
Nắng hạ mưa ngâu trút phũ phàng 
Để nỗi thương chờ trong mắt nhỏ 
Mơ lần trở lại chuyến đò ngang
Hoài vương kỷ niệm ngày hai đứa
Nhặt cánh thu phong rụng cuối đàng.! 

Tường Vân - 01/04/22

***

NẾU LỠ  

Nếu lỡ rằng mai chẳng gặp nàng 
Con đò vắng vẻ đợi người sang
Nào ai thả vận đầy da diết 
Để nỗi chờ nhau lắm phụ phàng
Chỉ thấy sương mù giăng ngõ lạnh 
Nên sầu chén nhạt đẩy tình ngang
Thềm đông mãi dội từng cơn bấc 
Khắc khoải mình ta giữa địa đàng

Anh Nguyễn Châm - 010422

QUÊN CHƯA...?


QUÊN CHƯA...? 

Bao chiều lá rụng lối mòn xưa 
Trở lại thời gian nhớ chẳng vừa 
Tiếc mỗi khung trời thu đẫm nắng 
Thương từng cánh nhạn buổi lồng mưa 
Ai mang cái lạnh ngày xuân ấm 
Sao để niềm đau tuổi hạ thừa 
Tháng đợi năm chờ phai má phấn 
Rằng tình một thuở đã quên chưa.? 

Tường Vân - 24/03/22

***

VỀ ĐÂU LỐI CŨ 

Lối cũ anh tìm kỉ niệm xưa 
Ngày ta ấp ủ nỗi yêu vừa… 
Trông quầng mắt rạng say thềm cỏ 
Với cảnh thu buồn dỗ giọt mưa 
Bỗng mảnh tình tan vầng nguyệt khuyết 
Rồi hương ngọc vỡ giấc mơ thừa 
Thôi ghìm ước mộng vào quên lãng
Hỏi bước chân về đỡ lạnh chưa..? 

Anh Nguyễn Châm – 240322

HẠ LUYẾN...


HẠ LUYẾN... 

Và rồi vẳng tiếng ve kêu 
Mưa rơi bất chợt, nắng chiều vỡ toang 
Và rồi hoa gạo đỏ đàng 
Áo em cánh mỏng hè sang cuối trời 

Em hờn chi giọt mưa rơi 
Cho đôi má ửng lẫy người lỡ yêu 
Tháng ba nắng đỏ môi kiều 
Tay anh vụng nhặt những điều ngổn ngang 

Cây me thả dáng cuối làng 
Bóng ai nghiêng với rộm vàng lúa rơm 
Sân trường phượng đỏ nhiều thêm 
Bỗng nghe đâu đó nỗi niềm xuyến xao  

Hè sang xoan nở tím chào 
Câu thơ anh cũng lao xao gió lòng 
Đêm hè đổ trận mưa giông 
Tiếng mưa trộn lẫn tiếng lòng xa xăm...

Nguyễn Châm 

*****

HẠ NHỚ...

Hạ về chưa ấm lời ru
Gió nam phe phẩy mưa Thu lạnh lùng
Bước đời hai nửa riêng chung
Nửa đau gối mộng, nửa chùng lối thơ

Ai đem nỗi nhớ buộc hờ
Cho con ve nhỏ buông lời thở than
Trách ai lỡ vụng tay đàn
Buông lơi phím mộng ngổn ngang tấc lòng 

Nắng chiều đã nhuộm bên sông
Thương con đò cũ ngược dòng bến yêu
Sông Tương ai lẫy khúc Kiều
Tình ta chẳng dệt mà thiêu cháy lòng 

Ai làm vỡ cả mùa Đông
Kéo theo nhan nhản nỗi lòng bủa vây
Chút hương gửi lại nơi này
Bên bờ thương nhớ chiều phai nắng vàng.!

Tường Vân

HẠ TRẮNG


HẠ TRẮNG 

Hè về cơn nắng quái
Đốt cháy lùm thơ xưa 
Em không còn tung tẩy
Anh guộc gầy trong mưa

Con ve sầu rên rỉ
Xé nát đêm tạ từ
Sau những lần hoan hỉ
Em lạc vèo cánh thư

Bâng khuâng mùa hạ tới
Câu thơ anh vụng về
Nỗi niềm dường chới với
Liệu ai người si mê...??

Lang thang miền hạ trắng
Ngày xưa ơi đâu rồi
Tóc anh chàm hoa nắng
Nhớ một người xa xôi…

Nguyễn Châm 

*****

HẠ THƯƠNG 

Lang thang miền hạ trắng
Ngơ ngẩn tiếng ve sầu
Chiều buồn loang sắc nắng
Nhuộm vàng trên bến ngâu

Nước hồ thu lặng sóng
Lơ đãng cánh hoa rơi
Người về vai áo mỏng
Tôi chợt buồn xa xôi

Bâng khuâng mùa hạ đó
Xao xuyến mảnh tim gầy
Lời tình chưa mở ngỏ
Mà nghe chừng như say

Chút ngây thơ ngày cũ
Lưu luyến tận bây giờ
Niềm thương còn ấp ủ
Duyên kia ai hững hờ...

Tường Vân

PHAI DẤU BỤI ĐƯỜNG


PHAI DẤU BỤI ĐƯỜNG

Cho dù chép mãi tới ngàn chương
Cũng vẫn chưa phai dấu bụi đường
Bởi giấc mơ đời không phẳng lặng
Sao niềm mộng ấy mãi còn vương
Người đi bỏ lại mùa trăng khuyết
Kẻ đợi dần quên lẽ sống thường
Gửi tiếng kinh thiền theo nhịp mõ
Quen màu nhã tịnh với cà tương

Trần Tình

-----

BẾN TƯƠNG BUỒN 

Ngẫm kiếp thơ buồn được mấy chương 
Đời thôi mệnh số bởi vô thường 
Sao lòng cát bụi hoài trăn trở 
Để khách trang đài mãi vấn vương 
Nếu quả duyên tình không đoạn kết 
Thà như sỏi đá lặng ven đường
Mong gì, thế sự trò dâu bể 
Đợi gió xuôi thuyền cập bến Tương 

Tường Vân

KHÚC CA BUỒN...


KHÚC CA BUỒN... 

Đêm hoang khẽ dạo khúc ca buồn 
Thương nhớ theo về mắt lệ tuôn
Vẫn ngọn đèn khuya từng đối bóng 
Mà con nước bạc bỗng thay nguồn 
Năm dài tháng rộng tình chưa phỉ
Rượu đắng cau vàng mộng chẳng suôn
Ngoảnh lại trăm năm đà mấy chốc 
Thời gian đã nhuộm tóc mây luồn... 

Tường Vân - 13/03/22

***

XUÂN BUỒN

Mới khẽ vào xuân chợt chuyển buồn
Nghe làn gió lạnh não nề tuôn
Thời gian đứng lại vì tâm bão
Ngõ mộng rời xa bởi sóng nguồn
Dõi nắng nhưng trời vương giọt tủi
Khơi lòng bỗng giấc phạm niềm suôn
Còn đôi chén muộn vừa mong thưởng
Chỉ ngại sầu tương cứ mãi luồn

Anh Nguyễn Châm - 130322