Và rồi vẳng tiếng ve kêu
Mưa rơi bất chợt, nắng chiều vỡ toang
Và rồi hoa gạo đỏ đàng
Áo em cánh mỏng hè sang cuối trời
Em hờn chi giọt mưa rơi
Cho đôi má ửng lẫy người lỡ yêu
Tháng ba nắng đỏ môi kiều
Tay anh vụng nhặt những điều ngổn ngang
Cây me thả dáng cuối làng
Bóng ai nghiêng với rộm vàng lúa rơm
Sân trường phượng đỏ nhiều thêm
Bỗng nghe đâu đó nỗi niềm xuyến xao
Hè sang xoan nở tím chào
Câu thơ anh cũng lao xao gió lòng
Đêm hè đổ trận mưa giông
Tiếng mưa trộn lẫn tiếng lòng xa xăm...
Nguyễn Châm
*****
HẠ NHỚ...
Hạ về chưa ấm lời ru
Gió nam phe phẩy mưa Thu lạnh lùng
Bước đời hai nửa riêng chung
Nửa đau gối mộng, nửa chùng lối thơ
Ai đem nỗi nhớ buộc hờ
Cho con ve nhỏ buông lời thở than
Trách ai lỡ vụng tay đàn
Buông lơi phím mộng ngổn ngang tấc lòng
Nắng chiều đã nhuộm bên sông
Thương con đò cũ ngược dòng bến yêu
Sông Tương ai lẫy khúc Kiều
Tình ta chẳng dệt mà thiêu cháy lòng
Ai làm vỡ cả mùa Đông
Kéo theo nhan nhản nỗi lòng bủa vây
Chút hương gửi lại nơi này
Bên bờ thương nhớ chiều phai nắng vàng.!
Tường Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét