Cho dù chép mãi tới ngàn chương
Cũng vẫn chưa phai dấu bụi đường
Bởi giấc mơ đời không phẳng lặng
Sao niềm mộng ấy mãi còn vương
Người đi bỏ lại mùa trăng khuyết
Kẻ đợi dần quên lẽ sống thường
Gửi tiếng kinh thiền theo nhịp mõ
Quen màu nhã tịnh với cà tương
Trần Tình
-----
BẾN TƯƠNG BUỒN
Ngẫm kiếp thơ buồn được mấy chương
Đời thôi mệnh số bởi vô thường
Sao lòng cát bụi hoài trăn trở
Để khách trang đài mãi vấn vương
Nếu quả duyên tình không đoạn kết
Thà như sỏi đá lặng ven đường
Mong gì, thế sự trò dâu bể
Đợi gió xuôi thuyền cập bến Tương
Tường Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét