Thứ Ba, tháng 7 18, 2017

LỠ TÀU

LỠ TÀU 

Giờ em tóc rối đã phai màu 
Anh hỡi duyên mình lạc chốn đâu 
Bỏ nắng tương tư ngàn nỗi khổ
Cho đêm khắc khoải mấy cung sầu 
Mơ tình viễn xứ phương trời lạ
Chạnh kiếp lan rừng đáy vực sâu 
Mặc tuổi xuân thì qua vội vã 
Chiều nay bến cũ đợi con tàu !

Tường Vân 18/7/17

TÌNH MUỘN

Những tưởng tình yêu khó nhạt màu
Không ngờ tựa gió thoảng về đâu
Chiều qua kẻ lạnh lòng đau buốt
Buổi ấy người hong nỗi nặng sầu
Bóng nhỏ mơ hình thơ bỗng cạn
Đêm dài nhớ ảnh mộng chìm sâu
Lời thương mới ngỏ đành chia biệt
Chẳng dễ gì chung một chuyến tàu ./.

LCT 18/07/2017

CÕI NHỚ

Thoáng đã ngàn xanh bạc úa màu
Theo dòng trôi mãi nước về đâu?
Bờ xưa lạnh lẽo trường giang vắng
Bến cũ lìm im cổ độ sầu
Gió vút trời mây hồn phượng vĩ
Đêm thầm kẽ lá bóng chim sâu
Mùa đi trút nhớ vào cô quạnh
Lặng giữa sân ga chẳng chuyến tàu

Lý Đức Quỳnh