Thứ Hai, tháng 11 21, 2016

ANH & EM

ANH & EM 


Em mơ mộng ước được vuông tròn

Anh hỡi nơi nào có biết hôn
Anh kiếp phong trần chưa thấm mỏi
Em đời cát bụi đã hao mòn
Em con thuyền nhỏ cùng sông nước 
Anh cánh chim bằng của núi non 
Anh mãi phương trời thân viễn xứ 
Em thương kỉ niệm dẫu không còn ! 


Tường Vân 21/11/16


BÀI HỌA

PHẬN HAI MÌNH

Anh đi bỏ lại mộng không tròn
Em bóng chiều rơi tím nụ hôn
Em lặng đêm tàn mơ ngóng mỏi
Anh qua tháng lụn mộng mong mòn
Em phai lệ ứa sầu trăm mối
Em úa châu rơi khổ vạn non
Anh mãi chân trời mê lạc cảnh
Em vương dĩ vãng nợ duyên còn!

GM.Nguyễn Đình Diệm.26.11.2016

Thứ Sáu, tháng 11 18, 2016

TIẾNG CHIỀU

TIẾNG CHIỀU 
Họa


Vẳng tiếng chiều rơi vỡ phím đàn

Nghe hồn nức nở lệ hờn chan
Thương từng sáng hạ sương mù đặc 
Nhớ những ngày đông gió lạnh tràn
Xóm vắng bơ phờ mưa lắng đọng
Đêm dài khắc khoải giọt sầu tan
Buồn kia chẳng biết bao giờ rụng
Hoặc sẽ òa theo đợt sóng ngàn !


Tường Vân 18/11/16



KHÚC TÌNH ĐÔNG 

Xướng 


Chìm trong tiếng nhạc lẫn cung đàn

Vỡ mảnh ân tình lệ chứa chan
Bãi vắng trăng rời sương phủ đọng
Vườn khuya mộng trở bóng cây tràn
Canh trường vẫn đó màu mây nhạt
Ngõ cụt đâu rồi mảng khói tan
Cạn những đêm dài bên gối mỏi
Ngồi trông gió lộng đuổi mưa ngàn ./.


Bụi Thời Gian 


LCT
18/11/2016



TIẾNG ĐÊM


Sầu đêm vụn vỡ tiếng ai đàn
Bếp lửa đông vùi lệ mãi chan
Tiếc những dòng thơ giờ đổi nhịp
Buồn bao kỷ niệm sớm vơi tràn
Thôi về khép lại tình đau khổ
Sẽ phải chôn vùi mộng nát tan
Có kẻ từ đây lòng mãn nguyện
Ngồi say nắng quyện giữa mây ngàn ./.

LCT 18/11/16

Thứ Năm, tháng 11 10, 2016

BÓNG CHIỀU


  • BÓNG CHIỀU 



Vạt nắng tàn rơi cuối đỉnh đèo

Trên đồi vi vút tiếng thông reo
Lang thang dưới núi chiều sương lạnh 
Lấp xấp triền đê buổi chợ nghèo 
Xóm vắng thu về mây bảng lảng 
Đêm buồn gió đến cảnh cheo leo
Rừng thưa lá khép dường say ngủ 
Có kẻ nhìn trăng tủi phận bèo ! 


Tường Vân 10/11/16



BÀI họa



ĐƯỜNG CHIỀU



Chiều buông giọt nắng rớt chân đèo

Bóng ngã đêm về tiếng gió reo
Bảng lảng tầng không màu ảm đạm
Lững lờ mặt nước cảnh eo nghèo
Trời đông heo hút niềm cô tịch
Xóm trọ tiêu điều ngọn lắc leo
Ngõ vắng thâu mình trong quạnh quẽ
Ngồi trông tủi phận kiếp thân bèo.


Liêu Đình Tự




THÂN PHẬN



Ngày đêm cọc cạch chiếc xe đèo

Gối mỏi lưng còng miệng khó reo
Biết phận không hề than cực khổ
Nhìn thân chả trách số ta nghèo
Đêm nằm bụng đói không yên giấc
Tối ngủ em đòi chẳng dám leo
Lỡ kiếp trời trao đành phải chịu
Thì thôi chấp nhận cảnh rêu bèo ./.

LCT 11/11/16


THĂM QUÊ


Vi vu dốc lượn uốn quanh đèo
Nhạc nước bổng trầm tiếng suối reo
Lãng đãng tầng mây ngời đỉnh vắng
Đềm êm khóm trúc mượt thôn nghèo
Đưa lòng rạo rực đường xưa bước
Đón dạ bâng khuâng lối cũ leo
Mộng tưởng chan hòa bao kỷ niệm
Tình quê sưởi ấm phận trôi bèo !

Lý Đức Quỳnh

Thứ Năm, tháng 11 03, 2016

THOÁNG VU VƠ

THOÁNG VU VƠ 
(Trường thiên)


Thương dáng em buồn mãi vẩn vơ 

Thềm sương tóc xõa rối bơ phờ 
Trăng nghiêng đáy nước soi hình liễu 
Bóng ngã bên rèm gợn ánh tơ
Gió thoảng đưa về bao điệu nhớ 
Đàn ngân vọng lại mấy cung chờ
Bờ môi hẳn nhạt niềm say đắm
Ánh mắt chưa tròn nỗi ước mơ 
Cứ ngỡ duyên kia vừa đượm sắc 
Nào hay mộng đó vội phai mờ 
Vì chưng hạnh phúc không là nhạc
Bởi lẽ ân tình chẳng tựa thơ
Đã hết men yêu thời vụn dại 
Còn chăng dấu ái tuổi ngây khờ
Chiều nay cúi nhặt cành hoa tím
Chỉ có riêng mình tiếc ngẩn ngơ 


Tường Vân 3/11/16



BÀI HỌA 




NHƯ LÀ CƠN GIÓ

(Nđt)

Thôi thì nhắm lại để mà vơ
Có nghĩa gì đâu họ phỉnh phờ
Hẹn mãi bao mùa se chỉ thắm
Mong hoài mấy thuở dệt đường tơ
Tình xuân lỗi chọn đành thôi nhớ
Ước vọng lầm trao cũng khỏi chờ
Năước đã xa bờ đêm mộng trở
Trăng rời bỏ bến lịm hồn mơ
Màu mây nhạt sắc hoàng hôn đỏ
Mặt biển vàng phai bãi nắng mờ
Vắng những đêm vùi say bản nhạc
Xa từng dạo đắm ngẩn lời thơ
Giờ đây chạnh nỗi buồn thơ ấu
Vẫn đó niềm riêng tuổi dại khờ
Cứ mỏi mòn trông điều huyễn hoặc
Đêm ngồi nhớ lại nghĩ mình ngơ ./.

LCT 04/11/16



TÌNH NGƠ 

Ndt

Canh dài thổn thức nghĩ càn vơ
Gió thổi ngoài hiên não mệt phờ
Gác lạnh trông người in khoảnh liễu
Đêm buồn nhớ kẻ dệt đường tơ
Thề xưa vẫn ấy sao đành phụ
Hẹn cũ còn đây cứ phải chờ
Dẫu biết hoài xa lòng cách trở
Nhưng rằng mãi đợi bóng sầu mơ
Ngày đông phủ tuyết hờn trăng bạc
Tháng hạ vờn mây tủi quãng mờ 
Để nghĩa chan đầy trong điệu phú
Cho hồn lộng khắp giữa vần thơ
Lời thương chẳng đượm hôm tàn nhỡ
Nỗi xót nào vơi buổi vụng khờ 
Ngậm đắng chia lìa ra mỗi nẻo
Buông rèm khép mộng bởi tình ngơ .

28 - 09 - 2016

Thế Thôi