Thứ Ba, tháng 1 14, 2020

KHOẢNG TRỜI ĐƠN CÔI


KHOẢNG TRỜI ĐƠN CÔI 

Em nhặt câu thơ anh 
Thả ngang trời thương nhớ 
Anh gói câu tình tự 
Ủ trong mùa chênh chao 

Tình anh như vì sao 
Giữa đêm dài chấp chới 
Tình em xa vời vợi 
Niềm mong dài tháng năm 

Ôi cuộc tình trăm năm 
Anh bốn mùa giông bão 
Em có ngồi đan áo 
Che khoảng trời đơn côi 

Em gom ngàn mưa rơi 
Phủ hai đầu quay quắt 
Tình ta hoài xa lắc 
Bầu trời yêu hoang sơ...

Nguyễn Châm - 140120

------------------

KHOẢNG TRỜI MONG NHỚ 

Anh ướp gì trong thơ
Sao chiều ngơ ngẩn thế 
Anh vẽ chi dâu bể
Cho tình ta chênh chao

Thời gian rồi qua mau
Chỉ còn em ở lại 
Với nỗi buồn xa ngái 
Cả một trời nhớ thương

Anh là gió muôn phương 
Lang thang mùa thu cũ
Để chiều vương tóc rối 
Cho lòng ai mênh mông 

Đêm rơi lạnh phím đồng 
Xuân về bên cửa sổ 
Anh có hoài trăn trở 
Chút tình buồn không anh..?

Tường Vân - 14/01/20

2 nhận xét:

  1. Thuyền tình đau chuyến dở dang
    Còn hơn dòng nước bẽ bàng trôi suông...

    Chúc em luôn an vui.

    Trả lờiXóa