TÌNH LỠ
Tình đã xa rồi lãng khách ơi
Xa vùng tóc rối mộng đầy vơi
Câu thơ một thuở mình ngây dại
Theo mãi cùng tôi cuối cuộc đời
Thôi đã hết rồi buổi ngóng trông
Còn gì đâu nữa để thầm mong
Anh đi chốn ấy đời sương gió
Tôi ở buồn vương ngấn lệ lòng
Nếu biết tình kia chẳng thể nào
Tôi thà ôm mộng gửi trăng sao
Trăm năm để lỡ duyên mai trúc
Trọn kiếp đành mang nỗi nghẹn ngào
Đã hết còn đâu chuyện đá vàng
Thôi thì chớ để dạ hoài mang
Từ đây hai đứa đường đôi ngã
Chạnh nỗi niềm riêng lắm bẽ bàng
Người đi một thuở không về lại
Kỷ niệm hôm nào hóa hư vô
Tình kia nếu đã là hoang dại
Hãy để thời gian lịm xuống mồ !
Mùa Thu 24/3/16
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét