ANH ĐI RỒI...
Anh đi rồi...ngày tháng trở màu đen
Ai vá víu nỗi đau miền hoang dại
Chỉ mình em bước lê đường quan tái
Mà trong mơ khờ khạo vẫn theo về
Anh đi rồi...nỗi nhớ cũng lê thê
Em cố nhặt những vụng về xưa cũ
Gối vào đêm vết thương từ quá khứ
Niềm chênh chao em giữ tận bây giờ
Anh đi rồi...trăng khuyết nỗi bơ vơ
Sông cổ độ cứ hững hờ con nước
Vết thời gian cũng vô tình chảy ngược
Dòng thơ em lạc bước lối không tình
Anh đi rồi...em đắm giữa lời kinh
Mong xóa sạch những ân tình đẫm lệ
Cuộc trăm năm bỗng dưng thành hoang phế
Mà dư âm...đến tệ...khuấy tim sầu
Anh đi rồi...thao thức những mùa ngâu...
Trần Tình 26/08/2019
ANH ĐI RỒI...
Anh đi rồi thao thức những mùa ngậu
Trang thơ cũ nghe nhuốm màu ly biệt
Tiếng ai hát trong gió chiều da diết
Thanh âm buồn như tiễn biệt người xa
Anh đi rồi năm tháng hững hờ qua
Mùa trăng cũ sao nhạt nhòa đến vậy
Tiếng yêu đương một thời dần xa ngái
Lối thu giờ hoang dại biết không anh
Anh đi rồi cây lá chẳng còn xanh
Em cứ thế độc hành trên nẻo vắng
Thẫn thờ nghe vết thương lòng trĩu nặng
Sông quê buồn mây trắng nhạt nhòa trôi
Anh đi rồi trăng nước cũng đơn côi
Niềm yêu cũ bồi hồi xin giữ lại
Trời cuối thu chợt nghe sầu tê tái
Bến tương tư còn lại chỉ riêng mình
Anh đi rồi ngày tháng mãi điêu linh...
Tường Vân - 26/08/19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét