Thứ Ba, tháng 6 26, 2018

ĐÊM CÔ LIÊU

ĐÊM CÔ LIÊU 

Canh trường hun hút bóng câu 
Bước đời thi lữ tơ sầu nhẹ giăng
Câu thơ ai thả nhập nhằng 
Mà say nét chữ mà bâng khuâng lòng 

Đêm trầm vọng tiếng thu không
Đàn buông lỗi nhịp tim chòng chành đau
Chắp tay em khẽ nguyện cầu 
Mong đời vơi bớt nỗi sầu cô miên !

Tường Vân 13/05/18

==========

CÂU MẠNG

Đem cần lên mạng ngồi câu 
Mấy năm chả thấy Thị Mầu ghé giăng 
Bữa qua thấy Nóc lằng nhằng 
Mới lôi nửa cước đứt băng bộ lòng 

Ai còn xuôi ngược đó không 
Nhắn Mùa Thu trước có cùng nỗi đau 
Về đây đập đá vá cầu 
Để qua bể ái nhá trầu triền miên...

Nguyễn Châm

==========

MUỐN HỎI VÀI CÂU!?

Xa người muốn hỏi vài câu,
Còn vương kỷ niệm ban đầu thả giăng!?
Niềm yêu vốn dĩ nhịt nhằng,
Tình say một thuở dưới trăng đan lòng!?

Ai nào có nhớ hay không!?
Giờ đây chạnh thấy tấc lòng quặn đau!
Cho dù cứ mãi mong cầu,
Cũng đâu quên hết... vẫn sầu triền miên!!!

Âm Dư

==========

PHÂN VÂN

Chàng Châm ngồi thả lưỡi câu
Ai ngờ dưới bến Thạch ngầu đợi giăng
Hai bên cứ kéo nhì nhằng
Nàng Vân ở giữa héo săn cỗ lòng

Bên nào cắn,phía nào không ?
Bỏ,buông chẳng được,thấy lòng chạnh đau
Ngước trông Bồ Tát khẩn cầu:
"Cất giùm con,cái nỗi sầu triền miên...!

Dung Nguyen

==========

TRỞ LẠI MIÊN

Tan chiều trước cửa ngồi câu
Mắt thăm thẳm ngó qua cầu gió giăng
Bỗng đâu sấm chớp nhập nhằng
Một mình một bóng rối phăng cõi lòng

Em về qua bến đò không
Gặp người mặt áo nâu sòng quặn đau
Tình xưa lỡ một nhịp cầu
Để nghìn thu phải gói sầu về Miên ./.

Thạch Hãn 13/05/2018

==========

TƠ VƯƠNG 

Mưa sầu vẫn trút triền miên 
Để cho nỗi nhớ vô duyên bắc cầu 
Sông tình chảy một đời đau 
Trôi trong tiềm thức một màu hư không 

Xắn tay lau chút lệ lòng 
Ô hay! Chiếc lá chiều đông nhì nhằng 
Giữa trời một sợi tơ giăng 
Không yêu sao nỡ phũ phàng một câu ??!

Trần Tình 13/05/2018

=========

THẢ THÍNH 

Chàng Tà thả thính ngồi câu 
Cá thì chẳng thích chỉ cầu dính giăng 
Dính nàng tóc đỏ dài nhằng 
Dính luôn mỏ đỏ mới hăng cả lòng 

Hỏi coi thử có được không 
Câu mà dính gái má hồng mới đau 
Ngồi lâu đến sập cây cầu 
Nên là u trán bể đầu triền miên

***

Ông tà ổng cứ ngồi câu 
Hết mồi ổng lại qua cầu thả giăng 
Nước trôi lưới rối nhập nhằng 
Chẳng con cá dính buồn tăng nổi lòng 

Lão tà ổng có buồn không 
Đừng như mít ướt thơm nồng rớt đau 
Cá buồn cũng muốn lặn sâu 
Cá kia khóc mãi ôm sầu tới miên ...

Hà Ngân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét