VẠ.....
Vợ bảo làm sao có vết hồng
Giật mình ú ớ tại đò sông...
Thuyền con gió trở hồn xao nhẹ
Khách chật tà bay phấn quyện nồng
Đoản ý lơi lòng nên kẻ chạm
Vô tình thả dáng để người trông
Trầu vôi đã quệt mình đâu dám
Tội lắm em ơi vạ giữa đồng
Nguyễn Châm
TRÁCH HỜN
Chiều qua nhận được bức thơ hồng
Nửa gối đầu giường , nửa thả sông
Bến nhỏ đìu hiu chiều gió lạnh
Hồn đau khắc khoải trái tim nồng
Bao mùa lá đổ chàng quên hẹn
Mấy độ Thu về thiếp đợi trông
Trăm cánh tình thư nào dám ngỏ
Xuân sang giá buốt tựa hơi đồng !
Tường Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét