MỒ CÔI...
Nó vẫn âm thầm tận nửa đêm
Nhiều khi ngủ lại trước chân thềm
Buồn cha mẹ để sầu đau chất
Trách nghĩa nhân dồn tủi nhục thêm
Bữa nắng ngày mưa dìu phận mỏng
Lề hiên góc chợ rã thân mềm
Màu đen phủ đặc hồn thơ bé
Mỗi giấc mơ thèm ủ ngực êm
Nguyễn Châm
PHỐ NHỎ VÀO ĐÊM
Ta về phố nhỏ đã vào đêm
Rả rích mưa giăng phủ trắng thềm
Quán lạnh tơ đàn day dứt mãi
Tay vàng khói thuốc ngậm ngùi thêm
Rồi năm tháng gội bờ vai mỏng
Để gió sương pha lọn tóc mềm
Một kiếp lữ hành bên góc trọ
Xong đời khép lại có gì êm...
Tường Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét