RỒI MỘT NGÀY...
Rồi một ngày anh lại dắt tay em
Bên thác nước ta nhặt tìm kỷ niệm
Vết thời gian ẩn theo hoàng hôn tím
Cuộc tình xưa tắt lịm cuối chân đồi
Rồi một ngày khơi lại những buông lơi
Ta nhắc lại chút ngây thời thơ trẻ
Giữa rừng hoang nhỏ nhoi vành trăng úa
Nụ cười em còn hiện rõ bên chiều
Rồi một ngày không còn những men yêu
Em có biết vẫn bao điều chưa nói
Tiếc thời gian dường đã qua rất vội
Nỗi chênh chao vời vợi vết thương lòng
Rồi một ngày nơi ấy sẽ vào đông
Anh nhóm lại chút hương lòng vụng dại
Cuối dòng kia giấu bao niềm xa ngái
Ngàn năm sau ứa lệ khóc thương tình
Rồi một ngày như cạn những điêu linh...
Nguyễn Châm
KHÚC CHIỀU
"Rồi một ngày như cạn những điêu linh"
Đời lãng tử bước đăng trình thấm mỏi
Chiều xứ lạ chợt nghe lòng bối rối
Nẻo quay về còm cõi bóng chiều tan
Chiều lại chiều cứ tiếp diễn miên man
Miền hạ trắng như võ vàng thương nhớ
Người về đâu bước chân trần bỡ ngỡ
Giữa một chiều hoang vỡ bóng hoàng hôn
Thu chưa anh mà lạnh sắt se hồn
Vài cơn gió nhẹ hôn làn tóc rối
Cánh phong rơi cũng nghe lòng bổi hổi
Cuối đường trần mòn mỏi dáng người đi
Dòng thác buồn khe khẽ khúc từ ly
Con suối nhỏ thầm thì con trong chiều nắng
Bước lang thang qua cõi đời thầm lặng
Nghe nửa hồn trống vắng buổi vào thu
Bên kia trời cánh nhạn mãi phiêu du...
Py Nhi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét