MIỀN HẠ TRẮNG
Chiều buông mình bên những khóm Phong Lan
Ngoài song cửa dịu dàng màu hoa trắng
Có chiếc lá nhẹ rơi trong chiều nắng
Chợt nghe niềm trống vắng chút hoang liêu
Em ngập ngừng cúi nhặt cánh hoa yêu
Anh ngơ ngẩn từng chiều bên rẫy sắn
Gió vẫn trải lang thang Miền Hạ Trắng
Chiều tắt rồi nắng cũng lặng vào thơ
Đêm lại về sương đọng góc trăng mơ
Vài chiếc lá hững hờ rơi trước gió
Cà phê đắng giọt buồn bên quán nhỏ
Khúc nhạc tình còn đó Bóng Thời Gian
Mưa lạnh lùng ướt đẫm cánh Phong Lan
Có chiếc lá khẽ khàng đan tóc rối
Ngoài xa kia cánh chim nào lạc lối
Chợt nghe lòng bổi hổi phút vào yêu !
Mùa Thu 16/6/16
HƯƠNG TÌNH
Rồi bên thềm tơi tả cánh hoa lan
Thu chớm lạnh phủ loang làn sương trắng
Mây lặng bay trời chưa từng có nắng
Chỉ đôi mình nơi khoảng lặng cô liêu..
Em thẹn thùng khi cảm nhận nguồn yêu
Môi mộng ngọt, mắt diễm kiều xinh xắn
Anh đê mê trước dung nhan ngà trắng
Tạo hóa dành để ban tặng chàng thơ
Trong nồng nàn, say đắm ngỡ như mơ
Hương chức nữ thoảng đưa từ ngọn gió
Đôi môi anh lướt qua vành trăng nhỏ
Mảnh hồn yêu bay bổng giữa trần gian
Anh vụng về khua rụng cánh hoa lan
Men khát vọng thoảng qua làn tóc rối
Hai nhịp đời bỗng hòa chung một lối
Dẫu chưa hề nói vội ...một lời yêu..!!?
Nguyễn Châm - 170616.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét