TIẾNG ĐÊM
Vẳng tiếng mưa đêm ngập ngõ hồn
Xa nàng chạnh nhớ những hoàng hôn
Vì chăng lẻ bóng đành quên cội
Có phải nhầm duyên để lạnh nguồn
Đã mấy thu sầu hiên lá rụng
Bao lần lệ đẫm bóng chiều tuôn
Thì yêu cũng chỉ là hoang mộng
Một mảnh tình côi lạc đáy cồn
Nguyễn Châm
TIẾNG MƯA ĐÊM
Vạt nắng tàn rơi giữa mé cồn
Sang chiều ráng đỏ bóng hoàng hôn
Đàn chim lủ lượt bay về tổ
Dòng suối thênh thang trở lại nguồn
Chốn ấy hoa quỳnh khe khẽ rụng
Nơi này chén rượu ngậm ngùi tuôn
Ngoài kia gió trở mùa đông lạnh
Vẳng tiếng mưa đêm ngập ngõ hồn !
Tường Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét