LẠNH GIỮA TRỜI NGÂU
Một nỗi niềm riêng nhỏ lệ sầu
Manh tình rách vụn giữa trời ngâu
Người xưa đã lạc ngàn non biển
Nghĩa cũ dường in mấy nhịp cầu
Vẫn tưởng duyên mình theo tuế nguyệt
Đâu ngờ nước mắt nhuộm hồng lâu
Lòng nghe buốt lạnh dồn tâm khảm
Chuốc rượu tìm quên ước mộng đầu...
Nguyễn Châm
TÌNH NGÂU
Mỏi gót chân đơn lạc lối sầu
Thu về lá rụng khóc tình ngâu
Chiều lam tím phủ trời Tây Hạ
Gió lạnh buồn tan khối Địa Cầu
Bởi chẳng lời yêu cùng viễn xứ
Nên hoài tiếng hẹn với Vân Lâu
Rằng duyên liệu có niềm tương ngộ
Hoặc mãi chờ nhau đến bạc đầu...
Tường Vân - 04/09/18
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét