Thứ Tư, tháng 7 03, 2019

CHIỀU HOANG


CHIỀU HOANG 

Chỉ có nắng gieo xuống chiều hoang hoải
Để cô đơn trỗi dậy tím chân trời
Cả đến bóng cũng dường như cô lẻ
Xanh xao buồn về ngang ngõ chơi vơi

Chiều dần xuống cánh chim trời hối hả 
Cỏ cây sầu hoa lá bỗng sơ rơ
Người về đâu mà bước chân vội vã
Anh đi rồi nắng hạ cũng buồn rơi

Hoa phượng thắp rực trời ươm sắc đỏ
Máu con tim hay lệ nhỏ trần ai
Mưa sùi sụt vệt dài lăn phố nhỏ
Xa nhau chưa lòng nặng nỗi u hoài

Vẫn cứ thế mưa đầu mùa rơi mãi
Hoa úa sầu cây lá cũng hoang sơ 
Gió vẫn hát bài ca buồn đơn lẻ
Tiễn người đi một lần nữa trong đời 

Và cứ thế tháng ngày trôi mải miết
Đã ba mùa lá rụng báo thu sang
Người vẫn tựa cánh chim trời biền biệt
Vần thơ buồn tôi đếm lại từng trang

Viễn khách hỡi trên bước đường phiêu lãng 
Có bao giờ giờ Anh chợt thấy cô đơn
Em sẽ gửi chút tình theo tiếng gió
Để người xa vơi bớt nỗi thương hờn ! 

Mùa Thu 16/7/16

QUÁN VẮNG GIỌT TÌNH ĐAU 

Anh lặng lẽ bên dốc tình hoang hoải 
Người yêu xưa xa mãi tận chân trời 
Và bỗng chốc trong nỗi buồn đơn lẻ 
Bóng hình em dường ẩn hiện chơi vơi 

Nơi quán vắng trận mưa chiều hối hả 
Khóm hoa tàn cuống lá cũng sơ rơ 
Đã dịu bớt cả chuỗi ngày vất vả 
Sao nghe lòng buồn lả tả mưa rơi 

Em chợt đến làn môi son thắm đỏ 
Miệng nhoẻn cười làm bỡ ngỡ hồn ai 
Rồi tan biến theo vết dài loang nhỏ 
Chỉ còn anh trong khắc khổ u hoài 

Không tiễn biệt em nỡ nào đi mãi 
Xấp thơ còn lưu lại buổi ban sơ 
Tiếng chim Cuốc vẫn não nề cô lẻ 
Mà niềm đau quặn thắt tận chân đời 

Quán vắng lạnh mưa vẫn dồn mải miết 
Đoạn đường đơn chẳng bóng một người sang 
Tiếng rền rĩ khúc ca sầu ly biệt 
Thước phim đời cũng thắt lại từng trang 

Nâng chén tửu nhấp đoạn trường phiêu lãng 
Anh nghẹn ngào cố nuốt nỗi cô đơn 
Cảm nhận rõ tiếng tơ lòng trong gió 
Bóng hình em nghe nức nở giận hờn...

Nguyễn Châm - 160716

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét